Giọt mưa lặng lẽ trên nụ quỳnh.
Quỳnh hương một đóa thoáng hương thầm,vườn đêm xao xuyến.
Một đôi lần đến như người tình,để cho trời đất báo tính lành,vẫn bình yên.
Mùa mưa tới,cành hoa trắng ngần,đã ra đời,đùa vui phút giây,sau một lần đến bên người,khép lại,tâm hồn ngàn năm nhớ ai?
Còn nơi nào biết những chuyện tình tựa như chuyện những đóa hoa quỳnh một đời thương nhớ.
Người đi tìm kiếm giữa mịt mùng,người đi tìm mãi suốt con đường,tấm lòng kia!