CHIẾC BÓNG VÀ NỔI OAN TÌNH
Trình bày: Nguyễn Kha
Bài bản:
Ba năm trường nơi chiến địa sông pha không có lúc nào ta nguôi lòng nhớ con thương vợ nào có ngờ đâu vì không chịu nổi cảnh gió đông se lạnh nàng đã cùng ai âm thầm sẽ gối chung chăn mà giông phụ ân ... tình....
Nếu không lời trẻ ngây thơ ta vẫn trọn tin lòng chung thủy, lời tục nói không sai quả là khó lường nhân tâm độc phụ, đầu ta mộc sừng tự bao giờ mà ta cứ ngỡ rằng bền dạ kiên trinh, đừng nói nữa, ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ lời tục xưa nay nói không sai, trời ơi oan ức cho tấm lòng này thề chứng có trăng soi, lời con trẻ ngây thơ vô tình gây oan nhục cho mẫu thân, lời con trẻ ngây thơ không có lòng dối gian tà dại, những kẻ mà trắc nết lan tâm đều lo sẳn những lời để biện minh, ôi trời thâm đất dày con làm sao bài tỏ ức oan, xin chàng hãy chờ tới đêm sẽ tỏ tường trắng đen trong đục, hãy đi đi, cho khuất mắt ta một người vợ một mặt hai lòng, ta dằn dã vu phu để đêm về ta thanh toán kẻ gian phu, chàng cứ ngở em một mặt dạ là dâm phụ, trời ơi oan ức nầy nhờ nước sông hoàng mới rửa sạch nhuốc nhơ......
Vọng cổ:
Hiền thê ơi khi ngọn nếm thấp lên vừa nhìn bóng cha con chập chờn hiện trên vách lá, con trẻ bổng vỗ tay reo mừng cha đã về trong đêm tối ta chợt hiểu ra chàng giạn phu lại là chiếc bóng in trên vách lá mà nàng chỉ bóng dỗ con khi trẻ đòi cha thương khóc giữa đêm trường...
Ghen giận đã làm hồn ta tâm tối không chịu xét suy gây ra ly biệt đoạn trường, ta bồng con mau đi tìm nàng dội dã, trời ơi vãi lụa đào nàng để vướng ở bên sông, sương khói hay sương đang lòng tỏ mịt mùng rung rẫy đớn đau nghe hồn đang khóc, ghen giận nhỏ nhen đã giết người vợ hiền trinh liệt, hiền thê ơi ta muốn chết theo nàng.
Trương lang ơi thôi đã lỡ định mệnh nguyệt oan xin cho thiếp một mình gánh chịu chớ con thơ xin chàng đừng phụ bỏ, vì đó là chút máu sương của thiếp và đó cũng là chúc lửa hương nói dòng thân tộc họ trương, nàng ơi ta quì bên sông lòng vừa hận lại vừa thương lòng kẻ trượng phu sao ghen hờn nhỏ mọn, thôi tình oan thiếp nuôi con trọn kiếp đã thõa nguyện vong linh mà siêu thoát vương hồn, hiền thê ơi đang nhục nàng ta phải nêu rạng chữ sắc xoan, bên bờ sông nầy ta sẽ dựng lên ngôi miếu nhỏ, để ngày ngày dắt con ra thấp nên hương tưởng niệm, thế gian ơi oan tình này kim thổ hãy trung soi.