Ver 1:
Gọi là nghệ sĩ thật ra là kẻ mua vui cho đời
Người ta chỉ nghĩ đến mày những khi mày ra tác phẩm mới
đúng là mày được kính trọng khi mày làm chủ vào cuộc chơi
Nhưng mà ai sẽ nhớ đến mày nếu như tên tuổi mày hết thời
Mày tin hay không sự thật vẫn cứ phủ phàng
Dù mày có oán bất công vẫn cứ ngổn ngang
đã là rapper việt nam thì phải chịu bán rẻ chất xám
vì đâu phải ai cũng đủ thông minh để hiểu hết nhạc mày làm
Giống như tao nè ! mới rap toàn bị khi dễ
Noi gương tao nè ! sau này được vài thằng nể
Bắt chước tao nè ! cứ rap như là thằng hề
Cuối cùng trong mắt xã hội tao vẫn thực dụng như thằng tàn phế
Rap cho hay,nhảy cho đẹp ra đời vẫn *** bằng người ta
Suy đi tính lại tao cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ
đợi khi năm tháng xa,tao mới chợt nhận ra là
Sau khi đam mê kết thúc cũng chính là lúc tao phải trả giá
Ver 2:
Em yêu đại gia bởi vì em yêu tiền bạc
Em yêu dollar nên em bán rẻ thể xác
Với nó em không phải là vàng mà em là rác
Em tưởng là nó cần em nhưng thật ra nó cần thứ khác
Có tiền mà ! có quyền **** trước tính sau
Nó mà thật lòng với em thì anh đi bằng đầu
Nhưng mà thôi ! có qua có lại mới toại lòng nhau
Em sống tốt như vậy chắc nó không bỏ em đâu
Còn mày ! thích nhận chứ không thích cho
Mày luôn tính toán so đo sống tệ hơn cả loài chó
Nhiều khi biết mày gạt tao nhưng tao vẫn lơ cho mày qua mặt
Vì mất đi vài trăm ngàn mà mua được mày với tao cũng không quá mắc
Giờ tao có nhắc,chắc mày vẫn cười nhe răng
Nhưng dù sao đi nữa,tao vẫn mún khuyên mày rằng
Từ nay về già mày nên sống sao để cho lương tâm lành lặn
để khi mày ngồi ở trên bàn thờ còn có nhang mà ăn
Ver3:
Mày sống ỷ vào quyền lực thì danh dự mày như đống cức
Mày sống *** biết tích đức thì con cháu mày làm * đực
đã có nhân ắt sẽ có quả đã có vay ắt phải có trả
Chính bản thân mày tự gây ra mày làm sao trách được người ta
Tao chửi vậy thôi chứ tao không hận ai cả
Vì nếu không nhờ tụi tất cả mày tao đâu có hiểu được là...
đồng tiền mà không đi trước thì làm sao mà lấy được lòng
vật chất mà cứ cho không thì lấy cái *** gì mà sống