Lại 1 đêm nữa thức trắng bên dòng suy nghĩ vẩn vơ
Chìm trong men say sầu thảm như 1 oan hồn thẩn thờ
Ngẩn ngơ nghĩ về đời
Rồi tay cứ viết bâng quơ
Nguêch ngoạc vài dòng cảm xúc khi còn hơi men vào những vần thơ
Tự mình cố gắng nói lên nhiều thứ dù lòng 0 muốn
Vẽ lại những ngày khi ánh trăng tàn vẫn chưa biết buồn
Khi các vì sao còn níu kéo màn đêm vẫn chưa dám buông
Khi 1 người còn giấu nước mắt sau nụ cười vẫn chưa dám tuôn
Luôn sợ đối diện sự thật…rằng mình là thằng tự kỹ
Chỉ biết cô lập cuộc sống…lặng thầm trong từng bước đi
Sống hôm nay,mặc ngày mai,thích đơn độc,không cần ai
Bao năm trôi qua luôn xem hận thù là bạn không hề ngần ngại
Để bây giờ nhìn lại…từng người đều đi đi xa
Chỉ còn lại riêng mình ta lặng nhìn từng dòng thời gian đi qua
Rồi chợt nhận ra những gì đạt được sau bao năm dài ròng rã
Tất cả đều đã bám lấy cảm xúc trôi theo cơn mưa tầm tả
Khóc hay cười,cười hay khóc ta vẫn là kẻ cô đơn
Trải qua bao nhiêu thăng trầm vẫn 2 tay trắng không kém không hơn
Bởi lẽ tình người giờ đây đâu còn được như lúc trước
Hôm nay khoác vai,ngày mai trở mặt chẳng ai có thể đoán được
Tinh bạn theo năm tháng rồi cũng trở nên giả tạo
Yêu thương thoáng chốc nay mai rồi cũng đến lúc hư hao
Vì thực tế trên cõi đời này chẳng có gì đo được lòng người
Nên thôi ta cứ cố sống 1 mình giả tạo qua từng nụ cười
Đêm thả hồn vào beat như mưa thả hồn vào gió
Để lạc bước chân theo men phiêu diêu tự tại đến nơi nào đó
Không bận tâm về đời,không còn ai là tri kỷ
Không còn suy nghĩ lạc quan thì đành thanh thản cất bước ra đi
Và chẳng mong đợi từng đợt sóng hận rồi sẽ dừng lại
Cũng như những niềm vui hằng ngày bên ta rồi sẽ gượng lại
Vì khi rời tất cả…để lặng bước sang chương 2
Tao chẳng cần ai vương lại những sự thương hại ở trong tương lai