Bài ca cổ : Chái bếp sau hè - Soạn giả : Huỳnh Duy Tâm
Nghệ sĩ trình bày : Tâm Tâm ( HCV THT _ 2000 )
Trích trong chương trình ca cổ "Miền yêu thương".
#TanCoGiaoDuyen #NgheCaCo #CaCoHay #nsTamTam
Lời ca:
Nói lối:
Cứ mỗi lần con về thăm, ngoại nhìn con và hay nói lẫy: "theo nội bây giàu bỏ ngoại phải không con?" Cảm thấy ức lòng nên con cố cãi: "nội ngoại bên nào, con thương cũng như nhau".
Sương chiều:
Nếu chẳng về thăm để ngoại nhớ thương càng giận thêm nhiều. Giận nhiều càng thương hơn.
Nhớ thuở lên mười, con về Ba Chúc, hẳm hút buồn vui, những tháng hè cùng ngoại thân yêu.
Làm sao quên, những buổi chiều gió hè hiu hiu. Một mình lom khom, ngoại gom từng chiếc lá vàng lìa cành tuôn rơi.
Bâng khuâng thương, nôn nao nhớ, nhớ bao đêm trăng đầy xóm nhỏ. Con nũng nịu nằng nì, đòi ngoại ngồi kể chuyện đời xưa.
Con nằm lim dim, ngoại ôm con vào lòng, lắc lư êm đềm nhẹ nhàng trên cánh võng. Chái bếp sau hè, cựa mình đu đưa.
Nói lối:
Chái bếp sau hè cựa mình đu đưa theo nhịp võng, khe khẽ ngoại ru tiếng hát ngọt mềm thay lời nhắn nhủ.
Câu 1:
Như con đò nhỏ đi giữa dòng sông rì rào sóng vỗ, con gái lớn lên đều phải theo... chồng.
Bến đục, bến trong đều ở chung dòng. Duyên số rủi may khó lòng chọn lựa. Cay đắng vui buồn phải tròn phận làm dâu. Mấy lượt bông cau sân nhà rải trắng, lẫm đẫm thời gian mài miệt đi xa. Rồi con về bên nội, phố chợ Tân Châu. Nhưng chái bếp sau hè nhớ sao da diết.
Câu 2:
Ngoại ơi, con nhớ lắm mùi cá rô kho tộ. Ngầy ngậy tỏ hương trên bếp cơm chiều. Mắt hom hem rỉa từng miếng cá, đút con ăn bằng tình cảm rạt rào. Nhớ những buổi trưa hè nắng đổ, lặn lội bùn lầy ngoại mót lúa đồng sâu. Nhìn hạt cơm nặng ơn nghĩa ngoại, nghe mặn đầu môi, phải chăng con đang khóc. Cơn đói cồn cào sao bụng đau quặng thắt. Ôi cả tấm lòng, ngoại dành để riêng con.
Ngâm lối:
Sương trắng đơm bông cài tóc ngoại.
Chái bếp sau hè, nhện bủa giăng.
Trước ngõ ô môi bông trổ tím.
Theo chồng xa ngoại những mùa đông.
Câu 5:
Ngoại ơi gió lạnh mùa đông dẫu đắp chăn bông sao lòng con vẫn lạnh run thắt thẻo, nhớ về Ba Chúc xóm nhỏ xa xưa để ngoại sớm trưa tựa cửa chờ con mòn mỏi bao... ngày.
Con không về thăm đâu phải tại đường dài. Chỉ vì đàn con tay bồng tay ẵm, để trái nhớ bồng bềnh trên bến sông Thương. Quê ngoại đơn sơ nhà bên chân núi. Chái bếp sau hè, cánh võng còn không. Bến nước dòng sông phù sa lắng đọng, sao con mãi nổi trôi như dạt lục bình.
Câu 6:
Gió lạnh mùa đông len qua phênh cửa. Cái lạnh ngoài trời không thấm nổi chăn bông. Nhưng lạnh trong hồn khắc khoải mênh mông. Con mơ thấy trở về bên chái bếp, nằm trong vòng tay ngoại ấm êm. Nhìn khoảnh sân vắng rậm rì cỏ dại, lất phất bông cau rơi đọng mái hiên nhà. Trăm nỗi nghẹn ngào, ôi phận làm dâu! Con mới hiểu hết lời ngoại ru trên cánh võng. Má ơi đừng gả con xa, chén cơm bát nước tuổi già ai lo.