Tin tức: http://www.facebook.com/VOATiengViet, http://www.youtube.com/VOATiengVietVideo, http://www.voatiengviet.com. Nếu không vào được VOA, xin các bạn hãy vào http://vn3000.com để vượt tường lửa. Năm 1620, một nhóm nhỏ những người di dân, trốn chạy đàn áp và bạo động ở quê hương họ, đã tới xứ này. Gần 400 năm sau, chúng ta nhớ tới những đóng góp của họ cho câu chuyện của nước Mỹ và vinh danh những người đã giúp đỡ họ trong lúc khốn khó.
Ngày Lễ Tạ Ơn là một ngày để ăn uống và xem các trận bóng bầu dục, và để hy vọng là thịt gà tây không bị khô. Nhưng đây cũng là ngày để nghĩ tới những ân sủng mà mình nhận được và để giúp đỡ người khác – và để nhớ rằng mọi người chúng ta, cho dù ở trong hoàn cảnh nào, cũng đều có những điều để nhớ ơn.
Và tôi đã xúc động vì lòng hào hiệp của những người Mỹ đã viết thư và gởi email cho tôi trong những tuần qua để cho biết họ sẵn sàng mở rộng cánh cửa của nhà họ cho những người tị nạn chạy trốn sự tàn ác của nhóm Nhà nước Hồi giáo.
Giờ đây, mọi người nên nhớ rằng không có người tị nạn nào được vào đất nước chúng ta nếu không trải qua những sự kiểm tra an ninh ở mức cao nhất cho những ai du hành tới Mỹ. Đó là tình trạng trước vụ tấn công ở Paris, và đó cũng là tình trạng vào thời điểm này.
Gần 4 thế kỷ sau khi con tàu Mayflower ra khơi, thế giới vẫn còn rất nhiều những người di dân – những người đàn ông và phụ nữ chỉ muốn tìm kiếm một cơ hội để có một tương lai an toàn và tốt đẹp hơn cho chính họ và cho gia đình họ. Điều làm cho nước Mỹ trở thành nước Mỹ là chúng ta mang lại cho họ cơ hội đó. Chúng ta giơ cao ngọn đuốc của Nữ thần Tự do cho thế giới và mở rộng tấm lòng để nói rằng tất cả những người con của Thượng đế ai nấy cũng đều xứng đáng với lòng trắc ẩn và sự quan tâm của chúng ta. Đó chính là một phần của những gì làm cho đất nước này trở thành quốc gia vĩ đại nhất trên trái đất.