Tùng Zon:
Khói thuốc trắng
Một mình anh trong căn phòng vắng
Một không gian tĩnh lặng
Một cảm xúc sâu lắng
Im ắng, trống vắng một nỗi cô đơn
Những buồn vui giận hờn
Để nhớ lại lòng anh lại càng buồn hơn
Cơn gió nhẹ nhàng len qua cánh cửa sổ
Làm tan tàn thuốc vào hư vô
Vô vàn câu hỏi chưa có lời giải đáp
Chôn vùi dưới những hạt cát
Niềm hạnh phúc em bên người khác
Để con tim tan nát
Và tình cảm mờ nhạt
Một khúc hát cay đắng
Trắng xóa một tâm trí trống rỗng
Sống lại đi em
Hãy trở về hình ảnh thân quen
của ngày nào
Những giây phút ngọt ngào
Mình còn bên nhau
Vậy mà giờ để tim quặn đau
Quay lại những ngày tháng còn nhau
Anh giờ thì không thể yêu thêm ai
Dù rằng biết em đã sai
Để tình mình phải ngang trái
Nhưng anh vẫn mong một sớm mai
Khi ở một nơi chỉ có em và một ai
Hãy sống tốt và coi như anh không hề tồn tại
Xukan:
Có biết k người ơi e mong chờ...
mong sẽ thấy lại nụ cười của ngừi ...
hạnh phúc xưa xưa...
em đã đánh mất rồi...h đây ôm đắg cay riêng mình em.
Tùng Zon:
Một ngày, hai ngày, một tháng rồi một năm cứ thế trôi
Một người cứ chờ, một người cứ đợi một người trong vô vọng
Luôn mong chờ từng khoảnh khắc, dù biết chắc người kia sẽ không về
Chính cái lúc anh kiệt quệ, tưởng chừng không còn sức để mà sống
Mất hết cảm giác để có những giấc mộng về em
Một bàn tay đã đan xen
Len lỏi qua những ngón tay anh
Nắm thật chặt như truyền cho anh một sức mạnh
Em đã trở về bên anh
Không, không phải nụ cười đó, ánh mắt đó, tiếng nói đó đâu
Một nụ cười hiền hậu, đằng sau những nụ hồng chớm nở
Mắt anh vẫn mở, anh không mơ
Cô ấy là người đã khóc nhiều hơn anh
về những trang vở ký ức của chúng ta
Một người con gái đã ở bên anh lúc anh
tưởng chừng như không thể nào mà sống tiếp
Và đó chính là tình yêu muôn kiếp
Xukan:
H bước đi và quên đi cuộc tình....
rồi anh sẽ tìm đc 1 ngừi ....
người cứ xem như là ta chưa bao h......bên nhau có nhau nhá anh....
♥ nếu như hạnh phúc là thứ đáng để ta trân trọng...
thì tại sao...anh lại cất bước ra đi...
tìm h.f mới cơ ha~....
a đã nói là pên e..a i* e..
kái zỳ là mãi mãi...cái zỳ là vĩnh cữu...zà kái rỳ là thật lòg...em hôg tin...e ko tin a nữa đâu...
End:
Nhớ đến anh..em ngước lêm bầu trời...
mà sao kí ức kia qá nhiều....người hỡi...em đau....lạnh buốt trái tim này....tại sao...nỡ ra đi...mãi xa.
-Khóc...tim đau...mà sao vẫn cứ chờ....chờ a...nhớ a trong mỗi mòn....nào biết....xa a là đau đến thế này....tim e có anh....a biết k??