Phóng sự- Lời tạ ơn trên chiến trường xưa (tập 4), ngày 08.10.2015
Một trường hợp khác như chúng tôi đã trình bày, ông TPB Võ Văn Nhàn, SN 1952. Đây là một hoàn cảnh vô cùng bi đát, nhìn ông trần truồng, rên la trên một chiếc giường không có chiếu, chân tay ghẻ lở, căn phòng nhỏ bé như cái sà lim, chật chội, nóng nực, bức bí. Chúng tôi không dám ghi hình và không dám đứng nhìn lâu. Người cháu trai -gọi ông bằng chú đang chăm sóc và nuôi ông- cho chúng tôi biết, đến giờ cơm thì anh ấy mang một thau cơm vào căn phòng cho ông tự ăn, khi đi vệ sinh thì anh ấy mang vòi nước vào xịt rửa. Tình trạng đã kéo dài nhiều năm. Anh không biết gì về quá khứ của ông và anh ấy chỉ biết rằng, khi anh có trí khôn thì đã theo chú của anh [ông TPB Võ Văn Nhàn] đi ăn mày ở vùng Thủ Đức. Nghe kể rằng, ông bị thương trước khi anh được sinh ra và cha mẹ anh đã sớm qua đời, để lại hai chú cháu. Anh còn hai người chị khác, nhưng hai người chị này đã không dám liên lạc với ông và anh vì bị công an địa phương đe dọa. Anh tâm sự với các cha: "Con chỉ học đến lớp 1, rồi theo chú đi ăn mày, nên chữ nghĩa chẳng biết gì cả. Lớn lên chỉ biết đi làm phụ hồ, được người chủ thầu thương ưu tiên dành việc cho làm. Năm ngoái, gia đình túng cực quá, vợ con bỏ đi, để lại cho con hai đứa con. Con chẳng biết làm sao sống. Nhờ chòm xóm miếng cơm manh áo qua ngày."