Ai cũng nói không có nỗi đau nào khủng khiếp như khi vượt cạn, ai cũng hù là đau khiếp đảm lắm, dã man lắm.... trải qua rồi mới thấy... lời đồn quả thiệt hỏng sai... nói chung là chết lên, chết xuống mấy bận chớ hỏng chơi... giữa những cơn đau thắt quặn, may là còn có mẹ bên cạnh, mắt mẹ ướt vì thương, tay mẹ vuốt nhẹ, con muốn nói lắm, rằng " mẹ ơi, con thương mẹ lắm" mà đau quá không thốt nổi nên lời, vì mẹ đã từng trải qua cơn đau đến như vầy để có con trong đời... :_)
Vẫn giữa những cơn đau đó, nhìn thấy người yêu mắt rươm rướm vì lo, vì sợ, vì thương vợ, vì thấp thỏm mong đc thấy con... đau đến chẳng còn biết trời trăng, chỉ còn in sâu một điều duy nhất đó là một cái hôn lên trán, người yêu nói: " em ơi! Em tuyệt vời lắm, em cố lên nhé, mình sắp đc gặp con rồi em ơi"...
Cảm ơn vô cùng cuộc đời này đã cho biết đỉnh điểm của hạnh phúc là gì... là khi dù không ai có thể cùng gánh vác cơn đau nhưng vẫn có ai đó ở cạnh vuốt lấy bàn tay an ủi, khi vẫn có ai đó cùng khóc, khi có ai đó hôn lên trán và nói rằng " anh thương em lắm, mình cố lên nhé" ...
Cảm ơn những lời chúc tốt lành của tất cả mọi người...
Cảm ơn đội trưởng Duha đã dắt cả liên đoàn bà đẻ đi tham gia giải đẻ khỏe đẻ tốt... ta nói, đi đẻ mà chuẩn bị xu-cu-la, kẹo dẻo con gấu, tôm cháy tỏi, gấu bông... như đi picnic áh mí pồ ôiiiiii.... nói chung, đi đẻ style Zizi là hơi bị zui, chớ hề stress mà thiệt xì-tin nha mí pồ ơi... nhắm gửi tới chị em mình sắp thành mẹ bỉm sữa rằng là " đừng lo chi hết chị em mình ôiiii, zui tới bến đi là mình vượt cạn lẹ hơn tàu siu tốc luôn ớ!!! Ka ka ka...