Niệm mau sanh tử sớm qua sông,
Tranh thủ thời gian chẳng phí công.
Sớm tối hồng danh luôn tạc dạ,
Mai chiều thánh hiệu mãi ghi lòng.
Cha nơi hướng ấy niềm thương đợi,
Con tại phương này nỗi nhớ mong.
Lặng ngắm vầng dương dần khuất dạng,
Xa xăm thăm thẳm áng mây hồng.
Mây hồng xin gửi thoáng bay nhanh,
Một nén nhang thơm tỏ tấc thành.
Khói ấy dạt dào qua hãi hội,
Hương kia phảng phất đến cha lành,
Nguyện về Tây Cảnh mau theo Phật,
Trở lại Ta Bà sớm độ sanh.
Cảm tạ hồng ân quy mạng lể,
Soi đường dẫn lối pháp trì danh.
Trì danh dể lắm mấy ai ơi,
Sanh tử thoát ly chỉ một đời.
Miệng niệm từng câu luôn tiếp nối,
Tai nghe mỗi tiếng phải không rời.
Tin sâu há nhạt dù non cạn,
Nguyện thiết nào phai dẫu biển vơi.
Thân tại Ta Bà như quán trọ,
Tây Phương Cực Lạc mới là nơi.
Là nơi không có khổ và đau,
Bồ Tát, hiền nhân ở với nhau.
Gió thổi cành reo thiên chủng nhạc,
Mưa tuôn hoa rãi pháp muôn màu.
Sen nơi Cực Lạc càng tươi thắm,
Người ở Ta Bà hạnh tiến sâu.
Khi nở liền sanh, trông thấy Phật,
Chứng liền bất thối chẳng chờ lâu.
Chờ lâu hay muộn cũng do ta,
Tinh tấn thì nhanh nhé bạn à.
Một niệm chuyên trì qua Cực Lạc,
Vạn duyên buông xã vượt Ta Bà.
Tích công mỗi tháng thì đơm nụ,
Dồn đức hàng năm sẽ nở hoa.
Nước đã gần sôi không tắt lửa,
Như gà ấp trứng chớ buông ra.