Mỗi ca khúc của nhạc sỹ tài hoa Lam Phương là một câu chuyện, một khoảnh khắc thật. Ông quá đa cảm, đa tình nên thế nhân mới có biết bao ca khúc rất hay viết về tình yêu, về Sài Gòn, về thân phận những người tình trong thời ly loạn. Ở đây tôi chỉ nhắc đến hai ca khúc liên quan đến mối tình đầu của ông, đó là Chờ Người và Tình Bơ Vơ.
Hồi còn ngây thơ ông yêu cô Bạch Yến, danh ca du học nơi trời Tây đã để lại dấu ấn không phai mờ với bản Đêm Đông. Khi cô Bạch Yến đi du học, ông Lam Phương nhớ người trong mộng quá, mỏi mòn đợi cô trở về mỗi ngày nên viết bản Chờ người cho vơi sầu nhớ: Chờ em chờ đến bao giờ? Mấy thu thuyền đã xa bờ, nhiều đêm cô đơn nhìn cây trút lá... Tuy nhiên, lúc đó, ông không thể viết hết, bài hát bỏ dở. Đến khi cô Bạch Yến trở về, đã có người yêu nơi trời Tây, không còn chờ ông nữa, ông nhớ chuyện cũ mang bài hát bỏ dở ra viết nốt: 10 năm trời chẳng thương mình, để anh thành kẻ bạc tình...
Ông còn viết thêm ca khúc Tình bơ vơ có đoạn nói về chuyện tình dang dở của mình: Ngày mình yêu anh đâu hay tình ta gian dối, để bước phong trần tha phương em khóc cho đời viễn xứ. Về làm chi rồi em lặng lẽ ra đi, gom góp yêu thương quê nhà - dâng hết cho người Tình Xa (chỉ việc cô đã yêu người khác bên trời xa).
Đây là hai bản thu âm trước 1975 chất lượng rất tốt, mình dính chùm vào nhau post lên chia sẻ với anh em yêu nhạc.