Tôi nghe rõ buổi chiều hoa nức nở, Ôi tay buồn em để tiếng vàng rơi! Vô tình sao! Em rung phím lòng người, Bao thương nhớ chiều nay về quá khứ . Nhớ từ đâu, có một chiều khách lữ,
Thơ Đinh Hùng