Một chiều Xuân nào rời quê hương .
Chia tay mắt mẹ ngấn lệ thương.
Ra đi, đi mãi lâu về quá.
Mẹ hiểu dùm con nỗi đọan trường...
Hình bóng Mẹ già ngập hồn ta.
Quê Hương diệu vợi xa quá xa.
Vắng rồi tiếng nói cười năm ấy.
Bóng dáng người yêu dưới nắng tà...
Nắn nót đôi dòng gởi Me yêu.
Đêm khuya trời lạnh lòng đìu hiu.
Nỗi nhớ Mẹ già, nhớ người yêu.
Thẩn thờ mắt lệ tràng mi ướt....
Bao năm xa xứ - Sống tha phương.
Đã mấy xuân qua - Vắng tình thương ...
Nhấm chút men sầu, từng kỷ niệm.
Mà nghe vị mặn chát bờ môi....
Bạn bè năm trước có còn vui?
Và người tôi yêu...có mỉm cười?
Có còn thương nhớ người viễn xứ?
Thức trắng đêm thâu nhắm men sầu....
Ngoài sân vọng lại tiếng mưa rơi.
Nghĩ đến mẹ già.. đến một nơi...
Ai đó có hay...sầu ứ đọng...
Ray rức lòng ta mỗi sớm chiều.....
___
Nỗi Buồn Xa Xứ
Tác giả: Đặng Nguyên
Từ ngày xa quê con đâu biết rằng
Mẹ thường hay nghe, nghe câu nam vùng
Từ xa xôi lắm, xứ Huế ngày xưa
Để rồi ra đi vẫn nhớ câu hò
Giọng hò Kim Luông bến nước sông xưa
Bến nước sông xưa còn ai đưa những chiều gió lộng
Để rồi nỗi nhớ vấn vương trong lòng
Quê hương là đâu sao nghe mất rồi
Mênh mông trời mây bơ vơ cõi đời
Còn còn có đâu những chiều bên mẹ
Mẹ kể con nghe xứ Huế quê mình
Ngày ngày nơi xa con mơ ước rằng
Ngày về thăm quê lâng lâng nắng chiều
Đường ai qua lối lá trúc còn vương
Bạn bè khi xưa chung vui mái trường
Từng vầng thơ yêu lén lút trao tay
Ánh mắt ai say, tiếng nói ai say theo chiều gió lộng
Thành nội mẹ bay vương nắng mây hồng
Quê hương là đâu sao nghe mất rồi
Mênh mông trời mây bơ vơ cõi đời
Con chỉ ước ao có ngày trở lại
Gặp bạn bè thân yêu bên cố đô Huế