http://khatvongsong.uniad.com.vn, Hoàn cảnh gia đình Anh Đào Văn Tý, Ấp Thắng Mỹ - xã Phụng Hiệp, huyện Phụng Hiệp tỉnh Hậu Giang
Thông tin gia đình:
- Nhân vật: Đào Văn Tý, sinh năm 1976 (38 tuổi), khuyết tật câm, điếc
- Mẹ: Lê Thị Rết, sinh năm 1937 (77 tuổi)– Già yếu, bệnh cao huyết áp, bệnh tim
- Cháu: Đào thị Trinh, sinh năm 2004 ( 10 tuổi), học sinh lớp 5 (Con của đứa em trai út)
- Cháu: Đào Thị Tuyết, sinh năm 2009 (5 tuổi), học mẫu giáo (Con của đứa em trai út)
Hoàn cảnh gia đình:
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, đông con, anh Tý lại không may mắn được như các anh chị của mình, bởi từ lúc lọt lòng anh đã bị câm và điếc bẩm sinh.
Vùng đất quê nghèo nàn, không đủ cái ăn cái mặc khiến các anh chị của Tý lần lượt bỏ xứ đi làm ăn xa. Cuộc sống xa nhà đi làm thuê làm mướn cũng không đủ trang trải, nên thi thoảng mới có người về thăm nhà qua quýt chứ không phụ giúp được gì.
Để lại gánh nặng cho anh Tý, phải nuôi người mẹ già yếu 77 tuổi hay bệnh đau và khắc nghiệt hơn là cả 2 đứa cháu còn thơ dại đang trong tuổi ăn học, là con của vợ chồng đứa em út, sinh ra được hơn 1 tuổi là gởi cho bà Nội rồi đi, mang tiếng là gởi cho Nội chứ Nội già làm gì ra tiền mà nuôi cháu, nên mặc nhiên Bác Tý phải gánh gồng.
Hiện 4 thành viên của gia đình sống nương náu trong ngôi nhà mái lá cất tạm bợ ven bờ kênh, xiêu vẹo, mưa gió chực chờ đổ sập.
Bản thân tật nguyền nên việc giao tiếp với mọi người đã khó, nên Tý thường lủi thủi 1 mình, cũng không biết nhờ cậy ai để tìm giúp công việc ổn định. Trước đây, anh Tý có làm thêm công việc đốn lá mía mướn, nhưng vì bị hạ canxi hay ngất xỉu, nên cũng không ai dám thuê mướn nữa. Từ đó, ngày ngày anh đành cùng mẹ bơi xuồng ra đồng, anh thì lặn ngụp bắt cua, bắt cá, mẹ thì vớt ốc kiếm tạm vài chục ngàn sinh sống qua ngày. Những trang trải trong sinh hoạt hàng ngày của 4 miệng ăn chỉ đành dựa vào số tiền kiếm được từ việc mò cái cua cái ốc và tiền bảo trợ xã hội cấp hàng tháng là 270 ngàn đồng. Thế nhưng gặp những ngày mưa gió, cá không dính lưới thì đành đi vay mượn gạo của hàng xóm để qua cơn đói lòng.
Như biết thân phận côi cút của mình, hai cháu Trinh và Tuyết rất ngoan ngoãn, vâng lời bà nội và bác, nhất là Trinh, 04 năm học qua em đều đạt danh hiệu học sinh giỏi. Ngoài giờ đến trường, em còn theo bác ra đồng phụ bắt ốc kiếm tiền. Nhiều lúc thấy bà bệnh mà nhà không có cái để ăn, em đã có ý định nghỉ học để đi làm kiếm tiền phụ bác.
Hiện tại, gia đình anh Đào Văn Tý đang thiếu nợ ngân hàng chính sách xã hội huyện 08 triệu đồng. Ngoài ra còn mượn nợ bên ngoài 02 triệu đồng để mua gạo và đóng tiền học phí đầu năm cho 2 cháu.
Mẹ anh mong ước có 1 số vốn để mua chiếc ghe chở rau cải đi bán trên sông, rồi nuôi thêm con gà con vịt thả rông để có thêm đồng ra đồng vào cho 2 cháu Trinh và Tuyết được tiếp tục đi học để có tương lai tốt đẹp hơn, ít ra cũng đỡ đần cho đứa con tật nguyền mà hiếu thảo.